Sống chốn dương gian ăn cơm Âm phủ
                                                        Chuyện lạ lùng xứ Huế quê tôi!

Có ông bạn thân người đất Bắc, mỗi khi ngồi vào bàn tiệc, vẫn nghêu ngao hát câu:
Sống ở trên đời ăn miếng dồi chó
Chết xuống âm phủ biết có hay không?
Trong đời mình, tôi chưa một lần dám  ăn thịt chó nhưng tôi từng nếm cơm âm phủ và cố học để tìm hiểu một  phong cách bán hàng độc chiêu của quán ăn có một không hai trên mảnh đất  Huế này.
Có thể bạn đang le lưỡi sợ hãi khi  nghe điều kì quặc ấy hoặc đang ngờ vực tôi nói phịa chăng? Tại sao cô  nàng đang sống sờ sờ chốn dương gian lại được ăn cơm âm phủ?
Chỉ nghe nói đến Huế mà không ăn cơm  Âm Phủ cũng coi như chưa biết gì về ẩm thực xứ Huế thì ai cũng muốn ăn  thử một lần cho biết. Ngon hay không thì tùy thực khách. 
 Cơm Âm phủ là một loại cơm đặc biệt  của một hàng cơm đối diện sân Vận động Huế, có tên là quán Âm phủ.  Không biết quán bắt đầu có lúc nào. Chỉ biết khi tôi còn bé đã từng được  mẹ dẫn đến ăn cơm ở đấy.Những người lớn tuổi kể lại rằng xưa kia đây là  một xóm nghèo nằm ngoại vi thành phố.Trong những đợt xây dựng các công  trình ở Huế, đại đa số dân phu trai tráng đều về sống trọ quanh quẩn  vùng này.Sau một ngày lao động, họ tìm đến các quán để vùi quên số phận  trong men say, đen đỏ. Nơi này thửo xưa này lại còn là tụ điểm chơi đêm  của các quan chức nhà nước, các bậc giàu sang, kể cả những người lính  viễn chinh Pháp đóng ở Toà khâm ... để rồi có biết bao mảnh đời bất hạnh  đã phải lao động tình dục nuôi thân khi số phận đã bắt họ sinh ra đời  trong một vì sao xấu.
Quán Ẩm phủ được mở bán ban đêm.  Khởi đầu đây chỉ là một quán nghèo đơn sơ nằm  sâu dưới nền ruộng hai  bên vệ đường.Từ lề đường, khách phải đi tụt xuống thật sâu.Thời ấy, chưa  có đèn điện như bây giờ. Vào quán chỉ thấy mấy cây đèn dầu hắt ra ánh  sáng leo lét tù mù…  Đang khi ngồi ăn, thực khách cảm thấy rờn rợn như  đang ngồi ở cõi âm ty. Cái tên quán Âm phủ bắt đầu từ đấy.
Quán bán nhiều món ăn thức nhắm bình  dân. Món cơm được bán chạy nhất.Là loại cơm đĩa, gồm cơm trắng nấu chín  thơm dẻo, khô.Trên mặt cơm điểm từng cụm: tôm chấy, chả lụa (giò lụa),  nem nướng, dưa leo bóp, rau thơm…kèm một chén nước mắm chua ngọt bồng  bềnh ớt dậy hương chanh..
Cơm Âm phủ ngon vì  thực phẩm luôn  tươi: con tôm rằn phá Tam giang thịt ngọt sắc đỏ lột nõn chấy tơi khi  đang còn tươi rói; Miếng nem nướng giã từ thịt heo tơ lò mổ An Hòa trong  mỗi sớm tinh mơ, phối thêm mấy thứ gia vị hành, tỏi, tiêu, thính... rồi  chờ ủ lên men tạo vị chua chua mới xiên nướng trên than hồng làm bay  lên mùi thơm quyến rũ; Miếng chả lụa mặt nhẵn sắc hồng dậy vị ngọt của  heo tươi; Quả dưa Bà Cai dòn và ngọt, mang màu xanh đẹp mắt được cắt lát  mỏng, bóp muối bày bên; Mấy ngọn rau thơm hái nơi đất bồi Bãi Dâu quanh  năm đón nhận phù sa, nhặt sạch, rắc trên mặt đĩa cơm nóng hổi như những  ngọn cỏ non đầu xuân mới nhú khiến đĩa cơm trở nên thi vị bởi sắc hồng  của tôm và sắc xanh của rau thơm. Khách tự múc nước mắm ngọt chua rưới  vào cơm tuỳ miệng mà chủ quán đã khéo pha với tất cả sự tinh tế khéo léo  khiến món ăn có một hương vị tổng hợp hài hòa phối thêm… Khi ăn, khách  tự múc nước mắm ngọt chua rưới vào cơm tuỳ miệng mà chủ quán đã khéo pha  với tất cả sự tinh tế khiến món ăn có một hương vị tổng hợp hài hòa,  khi ăn.

 Cái ngon của món ăn dân dã tươi  sống cộng thêm sự kỳ bí của cái không khí u tịch đã mê hoặc bao kẻ sành  điệu tìm về thưởng thức. Chẳng bao lâu, chủ quán trở nên giàu có,  Họ thay quán Âm phủ lụp xụp  thành một nhà hàng khang trang đèn điện  sáng choang như chốn Thiên đường .Vì thế cái từ Âm phủ giờ đây chỉ còn  là dư âm. 
 Cha mẹ dẫn tôi đến ăn vào một đêm  khuya cho tôi tự cảm nhận để thôi hết những thắc mắc về cái tên quán lạ  lùng. Trong tâm trí của đứa bé con, âm phủ là một nơi đầy bí ẩn.Có oan  hồn vất vưỡng, có quỉ sa tăng, có những trận đòn...mà tiếng kêu khóc  luôn vọng lại qua từng cửa ngục.Bước chân tôi đi ngập ngừng xuống con  đường đất hun hút hai bên cỏ mọc um tùm.Có tiếng con dễ bổng cất lên  khiến tôi giẩy thót người.Tôi nhắm mắt đi nhanh để như trốn chạy rồi  cuối cùng cũng vào được nơi có ngọn đèn leo lét. 
Ngồi trong góc quán, tôi mở lớn mắt  quan sát cõi âm ty. Từng tốp, rồi từng tốp những người lao động đi làm  khuya trở về.Bóng họ đi xuống, bước chân xiêu vẹo, mỏi mệt y như lũ oan  hồn đang vất vưỡng giữa trần gian.. Ánh đèn mờ khiến tôi không nhìn rỏ  mặt, chỉ thấy như bóng những thần chết trong truyện cổ tích. Sau một  chút xôn xao chào hỏi, gọi món, quán ăn lại trở im lắng, chỉ thỉnh  thoảng mới nghe tiếng ăn xì xụp, bát đũa va chạm nhau...họ đang dè xẻn  tiêu những đồng tiền kiếm được sau một ngày đổ mồi hôi sôi nước mắt, để  rồi ngày mai phải lại lao đầu mưu sinh vất vả. Men say đã ru ngủ họ, để  họ quên nỗi nhớ thương mẹ cha, con, vợ ở quê nhà... Họ là kẻ nghèo hèn  lam lũ. Nhưng trong quán này họ vẫn ngồi chén tạc chén thù với giới giàu  sang.Bởi thế giới này đang bao trùm bóng đêm huyền bí- bảo bọc che dấu  thân phận kẻ đi tìm hạnh phúc hoan lạc-kẻ đi thiêu đốt khổ đau hình  hài... Đêm đã khuya, phố xá bên kia sông Hương tắt hết đèn, chung quanh  là bóng tối mênh mông. Thỉnh thoảng có con đom đóm lập loè, tạo những  bóng chập chờn khi ẩn khi hiện của loài ma trơi; Tiếng con uện oạng lúc  xa lúc gần; Đó đây trong những bụi cỏ, lùm cây, có tiếng rúc ma quái của  loài cú ăn đêm...Tôi sợ hãi ngồi sát vào mẹ.
Khi người chủ quán bê ra những dĩa  cơm, mùi thơm quyến rũ đã khiến tôi quên mất chuyện ma quỉ. Nỗi đam mê  chế biến món ăn đã có trong tôi từ ngày ấy, khiến vừa ăn vừa quan sát  từng nguyên vật liệu, ghi nhớ về hương, vị và cả cách dọn bày lên đĩa. 
Chỉ một đêm nhập cuộc, đủ để  ghi  lại bao điều. Tôi không hề biết người chủ quán năm xưa là ai.Tôi chưa hề  được học trực tiếp từ bà một kinh nghiệm nào trong kỹ thuật chế  biến.Nhưng chính đĩa cơm bà nấu bán  năm nào là bài học trong trường  đời. Mỗi một khi có ai đó khen  nấu cơm ngon, tôi luôn bồi hồi thầm nhủ:  “ Mình đâu có giỏi gì mà chỉ làm được nhờ ăn từ quán cơm Âm phủ đấy mà!”.
Từ ngày ấy đã hơn bốn mươi năm qua  đi.Dấu ấn để lại trong tâm tôi là bóng hình cõi âm ty nơi chốn dương  gian này.Nó vừa thực vừa hư, gợi cho tôi sự trăn trở bao đêm về món cơm  âm phủ này năm xưa.
                                                   Trích TÌNH ẨM THỰC
                                                               Hoàng Thị Như Huy 
                                                       Nghệ nhân dân gian Việt Nam    
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét